Bộ năm chúng tôi gồm: Quang, Phan, Nghi, Tuấn và tôi. Quang to xác và tính tình như hiệp sĩ (lúc nào cũng vài ba cuốn kiếm hiệp trên tay) nên chúng tôi tôn nó làm thủ lĩnh và đặt biệt danh "Quang đông KI-sốt". Phan thì lém nhưng trông mặt nó thế nào ấy (các nàng vốn không ưa) nên chúng tôi luôn gọi "Phan ngố". Còn Nghi thì lúc nào cũng vui thú với mấy cây hoa trước phòng nên bị gán luôn cái tên "Nghi hoa". "Tuấn còi" thì hẳn các bạn đoán được vì sao cậu ta lại có cái tên ấy. Còn tôi, vì bé nhất nên được làm út và mang biệt danh rất kêu "Tiến choắt".
Chúng tôi ở phòng A1. Phòng B1 đối diện là nơ "cư ngụ" cuả năm nàng "tóc dài". Thật là đối xứng.
Lệnh đầu tiên cuả thủ lĩnh Quang Đông Ki-sốt là biết được bí danh và ai là thủ lĩnh ở "bên đó". Tuấn còi được giao nhiệm vụ và ngay chiều hôm sau cậu ta đã hoàn thành. Cầu đầu là Vân Ly, rồi Phấn, Trang, Biên và Phương "ngoại giao".
Sáng thứ bảy đến trường. Năm đưá đi ba chiếc xe đạp. Lại khám phá ra một điều mới mẻ nưã. Hóa ra, mấy nàng đang học kho Lý năm thứ nhất. Dẫu sao vẫn thua năm "anh" một cái đầu mà!
Chủ nhật. Bốn đưá đang dọn dẹp phòng thì Phan ngố đi chợ về.
- Hết sạch năm chục đồng các chiến hữu ạ!
- Này, cậu Nghi tiện thể "lăn" vào bếp luôn đi, để hoa đó cho tớ chăm sóc cũng được - Quang thủ lĩnh ra lệnh.
Bỗng có tiếng nữ giới bên ngoài. Tôi chạy ra.
- Nè anh ơi! Cái anh gì đi ch(. về đó! Ra tui nhờ cái này với!
Tôi nhìn "nương áo dài" tay dắt chiếc Mi-pha đỏ. À! thì ra một trong các nàng phòng B` chứ đâu! Tôi gọi:
- Phan ngố...
Nhưng chợt nhớ ra lệnh cấm (tuyệt đối không làm lộ tẩy bí danh) tôi sưả lại:
- Phan có ai kiếm nè.
Cả bốn ông kia đều chạy ra. Nàng "vào đề" ngay:
- Anh tên là Phan hả? Sưả giùm tôi chiếc xe đạp đi. Cái ghi đông đã lúc lắc mà cái xe còn không chịu yên, cu" "cà giựt" hoài. Nhớ chiều tui qua lấy nghen.
Nói rồi nàng cười khúc khích bỏ đi. Cả bọn ngớ ra. Quanh Đông Ki-sốt lúc này rất bực tức:
- Đúng là cô ả giỡn tụi mình. Kiểu này gay thiệt! Bọn mình có ai làm thợ sưả xe đâu! Phan ngố! Chuyện này ra làm sao hả?
- Trời! Có biết gì đâu! Đi chợ giữa đường, cái "giè" xe cạ vô lốp đi nặng chịch nên ngồi sưả, rồi cái xe lại tuột xích chứ có gì quan trọng đâu. Tay còn dính đầy dầu nhớt đây nè. Lúc đó nàng ta đi qua, cười cười rồi bỏ đi. Về cái tự nhiên đem xe nhờ sưả.
Phan ngố trông thật rầu rĩ. Sau cùng, phá tan bầu im lặng thủ lĩnh Quang:
- Bây giờ mà dắt xe đem trả thì chẳng ra thể thống gì nưã. Thôi, ai có tiền dốc ra đi.
Thế là mỗi đưá dốc túi cộng lại được 6 đồng, ngậm đắng nuốt cay đem ra cho ông thợ sưả xe đầu phố chỉ vì cái xe tội vạ đó.
Khi Phan ngố đem trả, Phương "ngoại giao" - cái nàng ban sáng - lắc lắc ghi đông:
- Chắc ghê, mấy anh sưả giỏi quá! Mai mốt có xe hư tụi em đem qua nhờ mấy anh nưã nhe!
Thật là trêu ngươi! Nhiều "phương án" được vạch ra. Cuối cùng, Phan ngố nói:
- Tớ đã có cách! Làm hỏng điện cuả phòng các nàng cho hết ủi áo dài ngày mai đi học.
Cả bọn đều nhất trí. Thế là Quang Đông Ki-sốt dùng kìm cách điện "cho đi đời" mạng lưới điện phòng B1 mà không làm ảnh hưởng các phòng bên cạnh. Tất nhiên là không để lộ "thủ phạm". Chắc các nàng hậm hực lắm!
Nhưng rồi ngay ngày hôm sau phòng B1 cũng có điện. Cú trả thù cuả chúng tôi chưa "đích đáng" thì ngay sáng hôm sau, chúng tôi đã nhận được một đòn rất đau cuả mấy nàng.
Chiều thứ tư rạp Hưng Đạo chiếu tiếp tập "Phát súng trên cao nguyên" cuả bộ phim "Ván bài lật ngưả". Sáng hôm đó, đưá nào cũng nhận được tiền trợ cấp cuả gia đình. Thế là Tuấn còi phóng xe đạp ra mua 5 vé. Nguyễn Chánh Tín sao bỏ được? Buổi trưa, cả bọn nấu cơm sớm để háo hức đi xem. Nhưng sự háo hức đó xẹp như quả bóng xì hơi khi thủ lĩnh Vân Ly cùng Phấn bước vào.
- Mấy anh ơi! Tụi tui thấy mấy anh vưà mua vé xem "Phát súng trên cao nguyên" phải không? Tụi tui ra thì hết nhẵn...
Cả bọn nhìn nhau. Không biết họ "toan tính" gì đây?
- Đúng rồi, lúc tớ ra chỉ còn đúng năm vé. Tuấn còi nói.
Vân Ly nói tiếp:
- Cảm phiền mấy anh nhường lại cho tụi tui đi.
Rồi thấy vé trên bàn, nàng tự tiện lấy hết.
- Cảm ơn nghen! Mấy anh tốt bụng quá! Bye!
Cả bọn há miệng nhìn nhau. Thế là hỏng! Phát súng trên cao nguyên "bay rồi"! Vì lần này là đợt chiến cuối cùng. Mấy lần trước chiếu thì không đủ tiền. Lúc có tiền thì không được xem. Tức quá! Lại phải phục thù thôi! Nãy giờ mải suy nghĩ, Nghi mới nói:
- Chúng ta sẽ không tiếc tiền để phục thù. Tớ nghe Biên bảo rằng ngày mai "bên ấy" sẽ đi ăn sinh nhật. Ta hãy mua ổ khóa rồi "rụp"!
- Ý kiến hay đó.
Thế là tôi được giao nhiệm vụ đi mua ổ khóa. Xui xẻo làm sao gặp trúng thằng bạn cũ đứng hàn huyên mãi hơn tiếng đồng hồ. Sau đó gần vô chợ lại gặp mợ Ba. Mợ kéo vào hàng nước hỏi đủ chuyện học hành rồi cư ngụ ở ký túc xá. Hơn hai tiếng đồng hồ sau, tôi mới vào chợ. Đang mua ổ khoá thì gặp năm nàng đi qua. Trang hỏi:
- Thế ổ khoá phòng mấy anh hư rồi hả?
- Không hư nhưng cũng sắp hư - tôi bực mình.
Mấy nàng lại chỉ cười khúc khích (con gái mà!). Nghe được chuyện này, Quang thủ lĩnh "tiên đoán".
- Đại chiến sắp xảy ra rồi các chiến hữu ạ!
"-Dại chiến" thì còn đỡ. Đằng này không phải "đại chiến" mà ghê gớm hơn. Sau hôm mấy nàng không đi dự sinh nhật được, chúng tôi nhận được một tối hậu thự Mảnh giấy nằm trên bệ cưả sổ mà Phan ngố phát hiện ra khi cả bọn từ trường về.
Gửi mấy anh!
Nay tụi tui "thực sự" bắt đền các anh vì lý do khóa cưả phòng chúng tôi. Để đền lại "lỗi lầm" to lớn ấy, mấy anh phải CHIÊU ĐÃI TỤI TUI MỘT CHẦU BÁNH KEM và tất nhiên phải cộng thêm XÁXỊ hoặc CHÈ.
Càng nhiều càng tốt.
Ký tên
Tất cả phòng B1.
Đọc xong, cả bọn đờ đẫn người. Phan ngố trách:
- Tại Nghi hoa bày ra cái chuyện khóa cưả chứ đâu!
- Nhưng lúc đó các cậu đều đồng ý cả - Nghi cãi.
- Thôi, các cậu đừng "kê" nhau nưã. Hãy "ma rốc" xem được bao nhiêu tiền!
Cả bọn gộp lại. Số tiền 100 đồng tuy đủ chiêu đãi cho B1 nhưng rồi sau này sẽ ăn gì? ChẳNg lẽ tiền gia đình vưà gửi lên phút chốc "không cánh mà bay" ư.
.... Nửa giờ trôi qua. Sao họ ác thế! Một ý hay lóe lên, tôi hét oáng làm cảbọn bật dậy, khẩn khoản:
- Cách gì vậy, Tiến ơi!
- Giờ thì các cậu nói hoa cuả Nghi không có ích nưã đi! Chúng ta sẽ tìm cách thoái thác. Quang thủ lĩnh sẽ đích thân đi "hủy bỏ hợp đồng chiêu đãi", nói thật tế nhị!
Thế là Nghi xăng xái cắt những bông hoa to đẹp nhất, còn chính tay tôi chạy vèo qua chợ mua giấy gói. Không khí lại vui vẻ như cũ. Càng vui hơn khi nghe báo tin về cuả Quang: "Tất nhiên là họ không bắt bẻ được mình". Qủa thật là một nắm đấm.
Nhưng ngay ngày hôm sau, một "tối hậu thư" nưã được đưa tới kèm với 26 đồng. Lại có vấn đề gì đây?
Gửi các anh!
Phòng B1 và A1 chúng ta đối diện sao không thân nhau được nhỉ?
Sau mấy lần thân kiểu đó, và đã hiểu được phong độ cuả A1, nay tụi tui quyết định chính thức "cầu thân".
Gửi kèm các anh 6 đồng sưả xe và 20 đồng tiền vé.
Tụi tui biết con trai rất dễ "tha thứ" và các anh ở trong số những người đó. Mong các anh nhận lời đề nghị này.
Phòng B1.
- Tài thật! Làm sao họ biết rõ tiền bạc như thế?
Chúng tôi không tài nào hiểu được. Và các bạn biết không? Chúng tôi quyết định nhận lời vì giọng thư "ngọt như mía lùi" và tấm lòng "chân thật" cuả các nàng.
Chiều hôm đó, mấy nàng chiêu đãi tụi tui bữa tiệc ngọt. Chợt nghĩ rằng mình giống trẻ con, nhưng ý nghĩ ấy chỉ lướt qua thôi. Tự nhiên cảm thấy mấy nàng dễ thương quá!
Là sinh viên là như vậy đó!
Như A1, B1 chúng tôi!